By Vũ Anh Vũ
Mở mắt
Viết tiếp trường ca...
Mở mắt! mở mắt đi !
Đàn kiến lửa tha hương mùa lạnh tổ
Mảnh trăng cong va vào tiếng thở
Ý nghĩ thẳm đen vỗ lộng một quân bài
Xé chùm mẫu đơn trong suốt tìm cơn mộng đuối đắm làn môi trong chiếc cốc hình vuông ngày lục tảo
Tháng sáu hàng cây mơ màng cháy
Chiếu cói hoai nghén mùi đồng ruộng
Khóc uyên minh trên giường gỗ xoan đào
Người đi bóng lửa vin rào
Gót chân bỏng ngọn gió lào nung trưa...!
Những dòng sông lữ hành không mỏi mang theo u uất đáy mắt mèo ngắt lạnh
Đồng tử giãn báo bình minh muộn từng dải mây mờ như tóc em chín mùa giá thú
Những gương mặt hiện ra rồi tan mất
Chiếc lá vàng đi khuất trước mùa mưa
Ba mươi năm ! Bập bẹ tiếng cười ngày đói sữa
Lóng mía gầy quên mùa kéo mật bông lúa lên đòng giông bão nổi ngoài sân
Oa oa oa...
Lứa hài nhi nứt nẻ bãi bờ Cuốc kêu bầy khản máu
Ngõ vắng mùa rơm ngằn ngặt tiếng khói. Con mắt khép lại trời xanh
Nấm mả khóc dưới chân giường ruỗng mọt
Xương cá Bống rùng mình trước hơi người ẩm mốc
Bất chợt hiện con đường vô định
Người dắt díu nhau ngày thiếu thốn mặt trời
Gió nồm lộng chiều lá buồm căng như áo em nâu
Thế kỷ mở toang!
Từng phù điêu linh hồn va vỡ những ước mơ kiệt sức tấm lưng trần
Gieo niềm tin tương lai vào cỗi cằn hoang hóa
Không thấy gì cả !
Khói thuốc múa cô đơn trên đầu lưỡi
Giọng nói mọn hèn vô nghĩa trước hoàng hôn
Là em ?! Thiếu phụ buồn nhìn xa ngồi mơ ngủ
Dưới bàn chân cỏ xước lằn ký ức mọc cánh dơi đen xâu rỗng đêm dài
Mánh mưu sắp một an bài
Mùa xuân nhem nhá bên ngoài hồn nhiên
Người đàn bà mang tên loài chim suốt đời bị săn đuổi
Ơi chim Lạc! chim Lạc giờ đã ngủ yên chưa
Chiếc ná dấu đôi tay trẻ thơ sau dặm bờ dâm bụt
Những vô ơn vỗ sấp mặt trống đồng
Tiếng hót vô trùng... em nắm giữa lòng tay hờ hững
Ngọn trăng non ngừng héo
Thắp sáng mặt đất này dải đất buồn vì quá nhiều nước mắt
Từng đàn con vẫn mộng mị ra đời
Bể dâu từ độ như người
Đường xa sấp ngửa rối trời bụi bay
Du dẻ du dăng...
Ngày ngơ ngất đỏ hoa gạo rụng
Tuổi non lắm em còn về kịp hái ?!
Ngõ nhà trời chưa chín trái mâm xôi
Bồng bang... nhạt bóng xưa rồi
Mắt buồn theo thẻo ướt trời mưa tuôn
Hút heo gió phả lạnh đường
Chợt tôi mong mỏng hóa sương cuối chiều
Ngọn lá mang theo hơi thở âm u nỗi đau hóa thạch Sóng
Linh hồn tôi muối trắng mặn da người
Những mắt lưới biết ngồi như đêm
Tấm di ảnh tháng Tư khước từ mọi tín điều bình đẳng
Tiên đoán cái chết đến từ hôm qua
Khi bất hạnh rơi xuống quá nửa bàn tay thờ ơ sen trắng
Trong giấc ngủ đêm mộng mị rặng tầm gửi lơ mơ buồn bã
Trăng nhiều khi cũng ngồi lạnh hoang đường
Lử lả bàn chân gai kết lối mòn
Bay !
Bay !
Bay ! ...
Thềm chim nâu lảnh lót trời tinh mơ khung cửa trống phép mầu
Mở mắt! Mở mắt đi !
Vỏ ốc ma đội mưa mê man qua giữa ngày buồn trắng cát
Thân thể húng hắng ho trong ngôi nhà thuê mượn
Mắt đêm đen đau đáu một hư từ
Đã lặng yên nghe...
Tiếng trâu hoang cọ sừng vất vưởng đồng đất buồn chưa hé nắng hồi sinh
Tôi ngồi nhớ hoang sơ vùng bướm dại
Những đứa trẻ ở truồng làm vua
Những gươm tre quên ngày đi mở cõi
Chiến tranh trong veo trên ngọn cỏ gà
Em trở về bên nẻo vườn khát lá
...
Ngày qua mài nhẵn ngày xa
Tôi mòn như Cuội đà la lối người
Giơ tay trẩy một ban mai
Ra đi từ những mầm xanh hoang mang mọc
Cuộc tồn sinh cúi đầu trôi mải miết
Bài thơ trầm thinh cất giữ triệu năm linh hồn men rượu
Giấc mơ loãng mầu huyền nhiệm hóa thân dòng sông chở đầy nghịch lưu
Chảy ngược vào ngực tôi bãi bờ xứ sở
Nỗi buồn di ngôn trên ký ức da vàng
Mắt em điềm nhiên ngát dặm từ bi
Trong hình dung tôi tiếng ru còn thon thả
Ngày động vọng chiều tóc em mây xõa
Bất giác mùa chim bay...
Tay cầm nguyên cả cơn say
Cái đêm giá vũ nẫng bay về trời
Bao nhiêu là những tơi bời
Trút vào tôi chớp mắt người nổi giông
Chân trời xa em trồng mây tím đồi hoa độc dược
Cơn mưa lụi lầm cản nắng tháng năm
Mặt đất hoang vu dấu chân dị hương chầm chậm hiện
Bước qua những mùa trăng trinh tĩnh
Xác ve sầu cõng vía quên bay
Mở mắt ! Mở mắt đi ...
Ngôi nhà xập xòe chân dung em bức vẽ của mưa
Tiếng thở dài rớm khêu nốt ruồi nơi đuối mắt
Tôi đang nghĩ về ngày thu rất trắng
Ly rượu quỳ bên áo cưới mầu đen
Cổ em thơm mọng ba ngấn cuồng lưu ngày cá vượt vũ môn
Giấc mơ rồng tiên bơ phờ mắc cạn
Chợt hoàng hôn...
Hoàng hôn rỉ huyết trong đáy sỏi rêu rong...nơi nỗi buồn cam phận
Đài hoa xanh thụ thai run rẩy bên tiếng rền sưng tấy linh nham
Ám vào trí nhớ cơn đau kinh niên...dã tâm mưng mủ
Tôi lặng lẽ qua... bao ồn ã bầy đàn
Giữa hối hả người người sống và yêu
Câu thơ tôi sống trót ngày hiểm nạn
Trái mọng chín trên ạt ào chuông lá
Rung nhọc nhằn nâng cất một giàn mưa
Gió trời thẽ thọt thốt thưa
Ướm nhau kín mịt đường xưa... ngõ về
Chập chờn luân vũ mùi đàn bà ???
Không!
Là hương thơm bầu trời xạ vào đêm mất ngủ
Em và chiếc quạt nan cũ
Reo thĩ thầm mùa gió mới non mơ
Mở mắt! Mở mắt đi
Ánh chớp khai thị lời tiên tri huyền bí
Bóng tối xô ngã dáng nắng cuối cùng
Nhân loại thập thững vào đêm nhuộm kịt mầu đồng lõa
Em tìm về tôi mềm thân hồ ly xám
Làn da đau bốn mùa ướt mướt những nụ trăng
Giấu vào ngực áo mình lõm đêm mùa hạ
Miền thỏa mê hồng thủy chiếc hôn dài
Suối tóc bị thương thở dồn trên vũng tối
Em!
...muôn trùng sương trắng dáng âu cơ
Miền đất hứa nhọc nhằn thời ta sống gieo trổ những gian lao
Tôi vẫn biết non tươi mùa thấy hạn
Và cổ thụ những ngày không đủ tán
Nhưng ló rạng mắt nhìn em động lá
Chồi non phập phồng đang hé rộ ngoài kia
Mở mắt! Mở mắt đi...
Nửa địa cầu trốn mình vào bóng tối
Những bất hạnh vô hình không thấy nổi
Mùa hè cũ * thảm hoa thờ ơ rụng
Em cứu nổi không ?!
Hồ nghi bẫy một cành cong
Tôi ngày dạ điểu tim hồng xé ran
Trên sườn dốc phù dung và vực thẳm ...chín đỏ mùa trái cây rớm máu
Thơm tho mùi nhan sắc
Cuối thềm giông trong veo giọt mưa em thanh khiết
Cứu rỗi nỗi đau ám muội trên quầng trán lụi tàn từng cơn sống lâm nguy
Mở mắt ! Nào mở mắt đi !
Người đa mang lắm tôi thì vô tâm
Trăng ngày hôn thú nên rằm
Em ... trần gian cũ nên thăm thẳm chiều
* Tranh màu nước của Philip Jamison
More...
By Vũ Anh Vũ
Ngày hành hương trên đốm mắt giao mùa
Tiếp trường ca...
Loé lên tôi cái nhìn của chớp xuyên qua vực mắt tối
Âm âm hơi thở mỏng
Bầy sương lạnh rúc rích tha hạt ký ức về thềm xây rét
Mùa tóc em mưa xuống vai tôi hanh ruộm
Thanh thản đã không nhìn về phía sau
Nên cái ngoái đầu chưa kịp định hình cũng chợt nhiên mất vội
Khoảnh khắc cuối cùng tôi lồng vào tôi
Đào Nhật Tân không kịp hẹn mầu đỏ áo trên thốn eo em run trời gió lạnh
Những mặt trời tồn dư cũng kịp trào ra trên the thắt gương hồ
Ngón tay khuynh diệp lay động giấc ngủ
Mùa tắt một vạt the đen
Em tắt một tôi thắc thỏm mơ mù
Khi sớm mai chưa gật chào bóng tối
Mái rêu nghiêng xống áo cũng trượt buồn
Én sổng vào cuối năm vụng đường xuân di trú
Bước chân điểm lên nẻo tàng hình lạc màu thời gian từng mắt nhìn đau đáu
Lác đác cánh cười mọc bên bờ giông bão
Hơi thở em rào rạc từng mối vàng đan tổ
Cỏ bao phen không gỡ nổi mình
Giữa trưa trăng còng lưng cõng mùa nặng nợ
Em khẽ khàng rớt lúm đồng tiền xoè ngọn nhật thực
Tôi xuất hành ngày nhân chuyên đón lõng một cơn mơ
Cơn mơ rũ mầu thuỷ mặc
Lẵng lộc vừng đang nói về tết và những đốm rụng của mùa xuân
Ngửa bàn tay em những nẻo đường mưa rắc
Ý nghĩ chập chờn mang hình linh tự rùng rình cuộn đỉnh thái dương
Những hình nhân cũ theo nhau mà mới
Mới cả nếp giấy dán
Mới cả sự thế thân
Ngẫu nhiên hoa tay em nở thêm một nụ nhúng xuống cơn mưa ngày sóng ngủ im lìm
Để mọi ồn ào phủi bay trên huệ trắng
Điệu blues ngơ ngác chiều tĩnh vật chân chạm chân lời váy hoa mảnh dẻ
Trên mặt đất hiện thêm mặt đất một mặt đất không đợi cỏ
Chỉ có những khóm mắt rộ hoang đón mùa sẻ lông xù
Hót !
Đôi cánh lạc ngược về từ bóng tối
Tôi lạc về phía cổng tối dụ ngôn
Ai đang sơn lại ngôi nhà bằng mầu khói mọc tay người trầm hương
Em sơn lại tôi tiếng quàng khăn chạm phố mùa tin cậy
Bên cửa sổ câu thơ ngủ rụt rè giá gỗ
Tết dung dăng trong ran ríu đèn lồng
Đã mưa ! Dù cơn mưa sinh ra từ ngày muộn cơn mưa không cần đề tựa
Cơn mưa không làm non một đầu năm nhưng làm tươi một lãng quên chưa kịp hoen mầu
Ngôi nhà cũ và những ô cửa mở
Nắng nôn nao không đủ sức chờ
Từ chối mùa đông nhăn nhúm cho những âm thanh trong hơn nơi vành tai gió thổi
Tiếng guốc nhọn không làm thất lạc buổi xanh dong lá
Bập bùng cái nhìn gỡ dần bóng tối
Nắng đầy dần như em hôn tôi
Ôm tôi !
Những vòng ôm chỉ đỏ
Những vòng ôm chưa từng biết mệt để bờ vai tôi chưa từng biết mỏi
Trời neo chiêm bao xuống thấp ngập ngừng rơi trên thùy trán cũ những nếp nghĩ chưa loãng hương
Em qua bên kia mùa lạ tóc miên man tiếng lá mục rầm rì
Nếu chuyển thân từ hướng nhìn sỏi nhẵn nơi mười ngón chân bén lửa một khu vườn
Khu vườn nẩy lên ngôn ngữ ẩm mùi nấm dại
Tôi chưa hẳn đang viết thơ mà thơ đang viết về chính nó
Khi bức tường tối hiện nỗi buồn trong suốt
Em cười tan đi !
Sau giao mùa những bí mật giải mã đàn cỏ non dại dột
Tiếng thở vĩ cầm bên chiếc bàn bày hoa và chai rượu bốc hơi mùa cơm nóng
Điệu blues đen
Nói thầm với bình yên từ một quá khứ khác nhịp đập rộn ràng khác !
Sửa soạn đón nhau bằng giác quan ngũ sắc cựa mình
Em ngực biếc giấc mơ mọc cánh trên cườm tay nức mùi tuổi chín
Cuối cùng gió cũng thổi sau lưng
Để em gọi tên những ngày cây mất lá chiều rung chuông trên ngàn mây rượt đuổi
Tôi là núi đồi tỉnh cơn trong thời khắc reo mời
Phía bên kia hồi tưởng mùa héo mắt trên tay
Ta tìm thấy nhau giữa rợp ràng mũ áo
Bất chợt tôi lạc vào tiểu sử miền ngược tôi trên thân thể con đường xa ẩm ướt
Thiên lý trắng ngược ngày gió bạc vụt hiện lên từng đốm nhìn xoáy lốc
Nối dài bàn chân vô định loài người
Chỉ riêng em giữa vô cùng im lặng bên tháng giêng hoa bưởi rộ đầu cành
Ngát như lời an ủi
Ta về sắm một lộc non dạm hỏi
Ngày xếp vui trên cuống lịch đương thì
Tôi đi qua tuổi mưa dính áo chạm mỏng trăng em lá ướt dậy thì
Dường như có điều gì trổ nhũ !?
Ngày hành hương trên đốm mắt giao mùa
More...
By Vũ Anh Vũ
Thức giữa ngày thường 1
( Trích trường ca )
1.Giữa ký ức ngày thường
Em chia cho tôi nửa bàn tay gió
Để chiếc bình quá khứ những bông hoa gục quỵ trước mùa chưa quỵ gục
Gió về ngập hiện tại
Ngập cả tương lai
Tương lai Người còn gieo bình minh xuống văn minh lúa nước
Gặt về mùa địu hoàng hôn
Tôi nấp vào ánh sáng những đợt trăng đang cố tẩy đêm trốn vào lao lý những phúc âm gẫy
Nhịp đập từ lồng ngực phải hơi thở từ ngực trái là phiên bản của tôi sau cơn soi tưng bừng đêm trở thuỷ
2.Ngoài kia đang là buổi tối sinh nhật cánh đồng
Tiếng cuốc bừa than thở
Con cò lả đói bay về mùa cũ
Đường giờ không phơi rơm chỉ có sương phả buốt ngõ mong người
3. Trong ý tưởng của vô vọng tôi muốn ngồi chạm cốc với pho tượng Tiêu Diện Đại Sĩ
Tán Bồ Đề chăn khói nhang rụng câu kinh xuống hồ sâu khẳm
Mùa dở gió. Mặt trời trước tối còn non
Những bóng mát cũng mang hình gai nhọn giữa trưa loạng choạng tiếng chim gù
Cuối năm chớp lạc ré lên hứa hẹn một cơn mưa
Cơn mưa không về trời sập cửa
Khấn khứa một nén chiều bằng tiếng cười ngày khô rượu
Em buồn gì rớt lóng rạ bơ vơ
4. Làm sao cùng em song hành về cắm chiếc rễ nâu xuống mùa thành thực
Con bù nhìn dang đôi tay bã nát đang cố đuổi đông đi
Mà bước bộ hành giá muốt chưa hết cuộc hành trình
Môi em kịp đỏ cho tôi tái sinh vào lúc Đại Hàn sương giăng ngày rét đậm
Xuống ngực người gấp gáp một chiêm bao
Rích rích...ri ri mùa họp đàn
Ngói nằm lặng im nghe bầy yêu đương đang rúc đầu mách lẻo
Hình như đám cưới vừa đi qua em ạ!
Tôi nghe có người khóc giữa buổi chiều đang hoá thể làm đêm
5. Cuối năm về xuân chưa hoàn đủ lá
Nên em lại chia tôi nửa bàn tay lấm tấm tiếng mưa phùn
Tóc em buồn rung chuông nhớn nhác tìm vùng vai tựa
Vai tôi còn đủ rộng ?
Khi cỏ rũ màn khép đẫy gió
Đẫm ướt đường dài
6. Sáng nay êm đềm quá ...lắng đọng quá...dịu dàng quá !
Điều ấy khiến tôi khó chịu. Cũng như lúc qua đường có người khen em đẹp
( Dù hiển nhiên nhưng tôi muốn câu ấy của riêng mình )
Em chống cằm lên dự cảm ...bông thược dược ly khai khỏi nhan sắc
Mùa lơ là đứng ngóng cơn mơ
Lá rơi vàng bên sông
Gió nám luồn dây dưa
Giờ mắt em buồn như mí chiều kéo sụp bên bờ sương thánh thót
Rẻo thiên thanh bỏ lỡ một con đường tôi đợi
Ngày về không tròn trăng
7. Trở về. Tôi sợ mắt mình chạm phải một hình dung
Đáy cốc là biểu trưng của sự tuyệt đối
Rỗng cạn!
Bóng đổ lên tôi khi loài côn trùng xếp cánh
Đêm bông đùa thêu dệt
Tin nhắn của bạn bè rủ nhau đi nhậu lúc tan tầm . Những thằng bạn sắp sửa ba mươi (30) chưa vợ
Em nhét vào ví tôi bằng sự cả tin tuyệt đối
Tiếng trẻ cười hát bài đồng dao " Gà què ăn quẩn cối xay"
Giục thóc nảy mầm sau khuếch tán tre suông
8. Câu Bát Nhã đang ì ạch vượt dốc trong tiếng nhá nhem rung quệt sắc áo nhầu
Em cất cuốn sách dùm tôi khi bìa gáy đang rỉ mầu ngộ nhận
Đừng nghĩ gì em !?
Bao nhiêu trang đâu kín những lạc lầm !
Chia lại cho tôi nguyên bàn tay em từng ngón cầu an. Vòm trời hộ mệnh !
Em thương lượng với thanh âm đơn sắc
Mái chùa cong....dáng Si ngã sân trầm
9. Em mang con đường xa về giải thích với chùm xoan tím dại
Sông réo rắt khúc ca đơn lẻ gọi hoàng hôn ướt
Ngày đông về chậm giấc cũng ngủ ườn nơi đốt giữa ngón vô danh
Những mầm xanh mất sức phía chân đồi
Nỗi buồn khoác áo của loài thằn lằn thành tinh lủi biệt vào dặm bờ hoang tưởng
Nơi buổi chiều co chân ngồi đơn điệu
Nơi em duỗi gót mỏng không mùa
Tuổi tròn nhẹ dạ
Tôi dư!
More...
By Vũ Anh Vũ
Những mẩu rời của Nghĩ
( Trích trường ca )
1.Tôi trần trụi tôi như bình minh trên đầu ngọn cỏ
Thời gian rỉ ra từ chân tóc cụt
Nhấp ly trà móc câu đêm ướp
Tôi như từng rúc nẫu bốn mùa
Tôi thấy tôi trong sương mù
Tôi hình thành. Tôi!
Là tôi ! Đoá hoa Từ Bi có số mệnh mùi hương ngạt thở
Khi so vai
Không gian sụp đổ
Tôi quay về làm lại trần trụi. Tôi!
2. Không có tồn tại nào được sinh ra đều sẽ mất đi
Con ốc nói mãi từ đáy trôn rỗng tuếch
Con triều lên!
Con triều lên!
Con triều lên trườn qua giấc ngủ
Chiếc vỏ ngủ dưới màn trăng
Sóng vỗ mầu hoang biến
Tôi như mưa cũ
Tan cùng lòng sông
3. Sông đang đi hay tôi đang đi ?
Tôi có thể là sông nhưng chắc gì sông đã là tôi bóng đổ ?
Sông đứng im lìm riêng một tôi đi
Tôi đang vượt tôi đến núi Linh Sơn
Tôi mầu xanh !
Núi mầu xanh nhưng tôi không là núi
Bất chợt loà không núi không tôi !
4. Bầu trời đùn lên ngôn ngữ. Mây!
Hôm nay tôi phơi ra tôi mớ bòng bong lời tóc
Tôi nhặt từng sợi tôi
Từng sợi tôi lặng im thần thánh
Từng sợi tôi trong suốt
Từng sợi tôi chân chưa mọc bao giờ!
5. Tiếng chó tru trong đêm bài ca đuổi ma từ vực đôi mắt dại
Nhà sư chống trượng điểm chuông thỉnh Phật về
Cả hai đàn âm thanh cắn nhau trong trí nhớ tôi
Tư duy rỗng
Úp sấp bàn tay chộp bắt...
Cánh sen tàn rụng xuống bến Hoa Nghiêm
6.Những thùy phong hồi huyễn dấu quỳ nghi can có vãn mộng phai hường
Chỉ biết chim đang mùa quây tổ
Bước tôi đi lau trắng
Bước tôi về trắng phau
Tôi ngừng! Cỏ mộ
Cỏ rộ trên cánh đồng có đàn bò đang nhai lại ánh trăng
Ánh trăng nuốt vào rằm tĩnh lặng
Nằm tơ hơ hơi thở khuyết thầm thào
7. Mùa đông hốt hoảng chui vào tà áo xé
Giật mình tiếng gà thiến trụi lông rớt giữa ngày vọng tưởng
Bình minh rười rượi phía chân trời tưởng tượng
Nắng có chờ nhau mọc cuối đường?
Giàn lửa cháy giữa nền sương lập loè bóng tôi trên ngói âm dương
Tôi là sự rực sáng của bức tường sơn mầu phản ảnh
Chiếc bóng nhảy múa vì lời ca đơn giản của lửa
Chiếc bóng máy nhìn tôi
Chân cuống vờn lối người ly biệt
Nhưng đôi tay thành bản năng quần tụ biết nâng bông hoa dại ven đường
Hoa dại nở hoa vì nó nở hoa không đỏm dáng không cầu kỳ không hỏi tại sao mình phải nở ...
Trên mặt tháng năm đóng váng tuổi sinh phần
8. Khi chai rượu đã rót cạn những giọt cuối cùng biết tìm về đáy
Tôi nhận thấy đêm của hôm nay không còn là đêm của hôm qua
Như tôi chưa bao giờ biến mất
Như cây cầu trôi đi
Nước lặng im trong lẻo đến tột cùng
9. Mẩu rời thứ chín (9) này tôi mới nghĩ đến em
Bằng lời cầu nguyện sâu lắng xin trở nên là Một
Với đấng mà tôi đang nguyện cầu !
( Là em...Bởi với tôi em còn hơn Thượng Đế. Người mẹ xoa đứa con trong bụng mình)
Để đêm qua tôi nhìn thấy cái chớp mắt của mưa
Em xui tôi ra ngoài bẻ sợi trăng dài đang ngã quỵ
Về nâng lại tiếng nấc gẫy chăn bông
More...
By Vũ Anh Vũ
Bên bảo tàng và comment chiều của Trịnh
Các nhà thơ đang hiến tặng sự nghiệp lẫy lừng cho bảo tàng
Cả chiếc máy chụp hình cả chiếc màn chuột gặm
Bức thư người yêu uớt nhẹp nước mắt...
Thu lu nằm ngửa trong hòm
Người tiếp người viếng xem
Người đang ký gửi đời mình vào gian phòng bốn bề kín mít bê tông
Còn bảo tàng của tôi là căn nhà tồi tàn trát đất
Ngọn lửa lụi trên nếp trán nhăn suy tưởng
Là vòm trời đêm khoả thân bơi trên dòng sông không mệt
Là ngọn đồi cỏ rạc và những cánh đồng gặt trọi
Là ký ức chưa bị xoá
Là nụ cười em hoa đăng
Tổ tiên của loài người có thể đã từng biết bay
Như Dơi bay trong đêm bằng đôi màng cánh mỏng
Triệu năm nữa khi loài người tuyệt chủng
Biết đâu loài dơi săn đêm cũng xuất thần có lúc...
Biết làm thơ...
Trịnh comment cho tôi bằng tiếng khóc của buổi chiều nắng tắt
Hai con mắt của chúng ta không hẳn đã khóc cho một con mắt khác
( Một con mắt ấy ở nơi đầu gậy)
Mà có thể chúng ta chẳng có nổi lấy một con mắt
Khi những ánh nhìn không trở lại
Đôi chân run luống tuổi cuối chiều
Trên con đường vỡ
Mỗi ngày tôi đều làm một ly Cognac và phì phèo một điếu Xì gà
( Mặc dù rất có thể là hàng nhái nhưng như thế nó mới...
Tân hình thức)
Không hiểu sao chiều nay tôi lại thèm một bát tiết canh
Một cút rượu lá chuối
Và điếu thuốc lào kêu rin rít dốc khói bay dựng ngược
Cô gái bia ôm... lườm sẹo cả hoàng hôn
Mất mùa
Mất màng
Mất...
Làm tôi nhớ một bài thơ của Trịnh
Đèn đường vàng chao loang
Nếu có thể chúng ta điên
Chưa hẳn đã được một lần điên thay cho kẻ khác
( Có bảo tàng nào lưu trữ cho cơn điên vừa bật lên khỏi óc ?)
Ngấm đủ mặt hình hài những con nộm đang bật rên than khóc
Bầy bồ câu im lặng
Bóng tối trùm trên lưng loài ăn xác thối
Bảo tàng chết ...
Vừa có thêm một nhà thơ hiến đời mình cho căn nhà xác
Comment chiều của Trịnh
Run khóc
Điếu văn...
More...
By Vũ Anh Vũ
Khúc V: Đất vọng
( Trích trường ca )
1. Bây giờ gió vọng mùa dâng
Trăng se đêm mỏng tán quầng hồn nhiên
2. Tiếng thở đêm
Tiếng thở của loài chim chia canh chưa ngủ
Ngàn tiếng thở trên đất ngoại du
Đêm nay tôi mơ giấc mơ lạ
Giấc mơ là khải thị của linh hồn tôi với quỉ
Chúng ta sẽ có lúc là quỉ
Thản nhiên về với đất
Về với sương !
3. Đến một ngày khi tất cả chúng ta sẽ là bụi
Cuộc gặp gỡ kiếp trước kiếp sau không hẹn trước
Đôi con ngươi nhìn nhau im ắng đến rợn người
Đều cúi đầu trước cỏ lác cỏ lau
Trên mặt đất bốn mùa đi qua
Hai mươi tư tiết khí cắt xé từng thớ đất như cắt rốn thai nhi vừa sinh nở
Đêm phụt rỗng suy cầu
Bài ca Trịnh hát về chúa Jesu và đức Phật đã bỏ loài người
Tôi lại nhìn thấy loài người tự rời bỏ chính mình
Đang tụng lại nỗi buồn đã cũ
Bên đất là sự trở về của im lặng
Để hiểu được hạnh phúc là biết sống đúng lúc
Niềm vui biết cười trong tiếng khóc đưa ma
4. Nhìn kén mỏng giữa ngày Kinh Trập
Sương loay hoay phơi tóc chớm Tiểu Hàn
Thổi nỗi nhớ vào mùa đang lột xác
Đất nâu mùi trên sông hoang
Con sông con quờ tìm sông cái dồn phù sa cho cá biết quay đầu
Sông dấu tuổi dậy thì em con gái
Chia dòng trong em tắm
Dòng đục tôi bơi
Sông cạn mình trong buổi hành hương để lại cho bãi bờ chút hồi môn dưỡng chất
Để hiện hình là đất
Và cái chớp nhìn bất trắc
Bè chuối trôi tiễn hạn về trời lễ tối cúng đầu năm
Tắt ngọn khói cuối cùng
Hun hút triệu dấu chân trầm chênh vênh đêm mở mắt
5. Sẩy hạt lúa trên bàn tay vỏ trấu rám mầu đất hai mùa nhiễm mặn
Gạo vẫn trắng như ngực em
Như sự sống trong bụng người động cựa
Sự mềm mại của yêu thương thốt nghĩa dưới tay sần
Hơn hai mươi năm trong chấp chới giấc mơ tôi loài cánh mỏi sợ điếng nhựa dính cành
Có tán cành nào không cong ?
Có thân đau nào không rỉ nhựa ?
Ngay cả sự bắt đầu cũng đâm lên từ vết thương rỉ nhựa
Tất cả cuối cùng đều chạm đất
Phía ráng chiều khản tiếng từ quy
6. Trú nắng ở nơi đâu những cơn mưa về muộn ?
Để em như lúa mạ đứng đồng
Người đang nói với người về chiều dài Vạn Lý Trường Thành
Về bí ẩn của Kim Tự Tháp
Về chiều cao của Hy Mã Lạp Sơn
Em chân lấm thật thà như đất
Quen như đất
Kể về mặt trời treo nghiêng trên mảnh ve chai cắm lún trên tường
Hơn hai mươi năm ý thức nằm co như trẻ ở truồng
Như khóm chuối già quên tóc bẹ
Tôi giấu mặt sau tàu lá xanh ngăn tiếng nấc
Em đi tìm tôi năm tháng vấp cầu vồng
7. Nếm quả ngọt trên đầu
Đất đắng dưới chân quen
Bí độ nhuỵ trên giàn gió buốt
Nốt phèn đau rỗng ruột giữa mùa
Phiên chợ vừa đông em lận lưng mang tiếng cười làm vốn
Mua niềm vui giắt gấu áo mang về
Tôi ứng trước nỗi buồn phiêu dạt
Chân sạn lạc đất trần tấp tểnh ngày đi
Miệng hụt hơi lạc tiếng gọi chiều
8. Có một ngày tôi quên
Gió hoan miên tràn về bãi nắng
Sao em còn đứng cuối sông mưa ?
Rưng rưng con nước gọi đò
À ơi rau rệu rau ngò !
Thương em rủ trắng bóng cò mò trưa
Tôi về lội lại đồng xưa
Ngọn gà phạt gẫy khi vừa cầm tên
9. Đất ơi! Đất này!
Chân đi mờ lối cỏ
Điểm chỉ kiếp người bằng dấu tay mười ngón long đong mang hình sóng bủa
Văn tự lên mầu xanh...
Mùa vụ chong chong chiều động lòng nước mắt cầm tay
Giáp hạt người cắp mủng đi vay
Bán lưng dọc con đường số phận
Khấp khểnh về bóng ngõ đón mồ hôi
10. Bất chợt thấy mình là phù du khi trả lại cho đất quê mảnh bằng cử nhân khớp cái tên xuất lò ra nhan nhản
Đáp lại cái ơn là vài tờ bạc lẻ trên mâm lễ gói bánh Chocopai tứa bựa trước cửa đình
Đâu như xưa ông huyện ông nghè
Mà kiệu son cờ lụa
Mà cỗ ba gơ
Mà đe hàng tổng
Tôi trở về trước đêm nhìn thấy rỗng
Chỉ còn lại nước da em bánh mật
Rụng vòm trời trôi nước xuống môi khô
11. Cuối con đường rơm phơi...Trăng tuột cương sa về vùng mắt trũng
Mượn tháng năm một tuổi để tôi về
Làng còn bán mua chân đất ?
Có nhận tiếng cởi giầy khét lẹt mùi bê tông nơi bon chen cơm áo ?
Để thót lòng tiếng mõ rớt toang đêm
12. Quê đứng chênh vênh nhìn đàn người ra đi quay lưng lại với quê
Sông nằm co ro nhìn lũ buồm trôi xa quay mặt lại với sông
Trâu lầm lỳ trước con đường bỏ hoang mùa lầy lội
Khói cay quên ngược về làng
Ai quên họ quên hàng ?
Tôi quên đất dưới chân mình khi dẫm lên thang máy giữa lưng chừng cao ốc
Lời ẩn ngữ nơi bùn sâu đã mất
Trong cuộc lữ thứ khôn cùng
Rồi một hôm quê có ai trở về
Và một ngày có tôi trở về
Trở về mà đính chính bước lạc loài dưới bụi tre già lá rách tả tơi
Bên nồi hoắc hương làm lễ tẩy trần vào cuối mùa đông giá
Tay em ngần như giá
Ngực em tròn như rá
Xuân đơm xôi trong ký ức ruộng đồng
13. Đừng về để giả nghĩa hay để moi lên cuống rốn được chôn nơi tổ tiên đánh dấu
Vẽ lên thành mặt nhà quê
Phục trang cho tiếng thở thật thà
Tôi về tìm lại mặt tôi
Chiếc mặt mẹ để dành trên gác bếp
Sợ thiu ôi nhờ bồ hóng bảo trì
14. Em vay bóng mát quên mang trả
Cuối ráng chiều tôi đứng nắng trời bêu
Như cánh đồng đang yên vụ lúc tâm tư đã lắng
Như mây non an ủi bến trăng buồn
Tất cả đã tĩnh lặng
Để đất ngủ vùi vào thâm uyên huyền sử
Bằng tiếng thở của người khát sống
Ai đang đi ở ngoài kia ?
Bóng đổ tàn như sao băng tắt lịm
Thời gian có thể bỏ quên cõi đất im lìm?!
Nên câu chuyện vừa phút trước đã là câu chuyện rất cũ
Dù trên buổi tinh mơ còn những bắp tay vạm vỡ
Và những lưỡi cày phản loá ánh ban mai
15. Em ngồi xếp lại mùa xuân
Cỗ tam cúc lẻ chia tuần sấm lên
Xe pháo mã rình rang đi trên những ngả đường xa tít tắp
Lơ ngơ tôi con tốt đỏ trình làng
Rồi tất cả sẽ quên trong ký ức Người
Thời gian chỉ còn là khái niệm trên trang viết Ngày Tháng Năm
Không gian là những phảng phất của chút hoài niệm nơi ngọn đồi mủ mưng ...trên cánh đồng khô nẻ
Những tên xóm tên làng
Tên tôi tên em cũng rời xa cõi nhớ
Gió mùa về xơ hoá tóc giêng xanh
16. Đất quằn mình những con đường tối
Từ lò lửa bò lên nét hoa văn
Thằng Tễu biết cười
Chiếc cốc không quoai người chia nhau men rượu
Như cầm lên đời mình từ đất khô cong
Làm sao để thấy lại ánh mắt thân quen nụ cười mới quen
Lằn lại ngọn roi tre trận đòn xưa khất nợ
Khi tháng năm chưa đủ lóng đan sàng
17. Đêm nay ! Đất vọng
Lại trắng phận người
Những phận người ngập trắng
Cơn bão số Mười Hai ngoài kia đang doạ nạt
Đất trầm vọng khai mở cõi trần gian
Tôi nằm giữa màn đêm tóc mọc tràn tối
Vó nhện cất mùa buồn
Đất hồng hoang ... tôi chợt cũng hồng hoang
Từ thực tại tôi thấy mình là đất
Bất chợt cảm thấy được sưởi ấm từ bàn tay xòe diêm trên đỉnh gió của những người lạ qua đường
Bước chân mọc chồi như thêu cỏ
Biết lặng im làm lại từ đầu
18. Tôi đi!
Bóng đổ dài nhiễu động
Những vần thơ chạm đất trên tay người còn ủ lửa hôm qua
Đất trở mình
Đất vọng!
More...